Bài dự thi số 29:Cảm ơn bạn đã cùng tôi viết nên tuổi thanh xuân của chúng ta
Chỉ mất một phút để nói lời yêu thương nhưng phải dùng cả cuộc đời để chứng minh điều đó. Có lẽ nhiều bạn sau khi đọc tựa đề của tôi sẽ rất bâng khuâng, không biết tôi sẽ kể gì trong bài viết ngày hôm nay nhỉ? Tôi đã suy nghĩ và đắn đo mãi mới quyết định viết câu chuyện của mình ra để mọi người cùng nghe, cùng cảm nhận, cùng suy nghĩ với tôi.
Có thể nói tôi là đứa con gái được sinh ra trong một gia đình khá giả, cuộc sống hằng ngày không lo no đói, ba mẹ chu cấp hoàn toàn, tôi chỉ việc ăn-học và học thật giỏi. Có thể nói cuộc sống của tôi là niềm ao ước của các bạn đồng trang lứa. Một cuộc sống màu hồng, vi diệu. Tôi rồi cũng lớn lên trong vòng tay bảo bọc của ba mẹ, rồi dần khi tôi lên cấp hai mọi thứ bắt đầu thay đổi. Con gái khi bước vào tuổi 13 ấy cũng là lúc tâm sinh lý thay đổi. Tôi dậy thì. Lúc đó, tôi bị say nắng một anh chàng cùng lớp, tôi đã cho rằng anh ta là chàng bạch mã hoàng tử của tôi. Anh ta cao, học giỏi, nụ cười tỏa nắng. Chả hiểu sao lúc đó tôi lại như ở trong thế giới truyện cổ tích vậy. Mỗi lần cậu ta cười với tôi tim tôi lại như ngừng đập, trong lòng lại rộn ràng lên. Nếu là tôi của trước đây, vừa học giỏi, vừa xinh đẹp, lại là con nhà lành thì tôi đã sớm tuyên bố chủ quyền với anh chàng này rồi. Nhưng ôi thôi, dậy thì sao mà lắm rắc rồi quá, tôi cứ bị mụn ám mãi không tha. Làn da trước đây trắng như tuyết, mịn như nhung, giờ lại nở đầy hoa là hoa, tôi xấu hổ muốn nghỉ học quách cho xong chứ đừng nói là tỏ tình. Nói tới đây chắc hẳn các bạn thắc mắc sao nhà có điều kiện mà không đưa tôi đi điều trị hả? Tôi thề là 1 tuần ba mẹ chở tôi đi da liễu một lần. Ba mẹ tôi thấy con gái như vậy cũng xót. Nhưng biết sao giờ, tôi liên tục đến da liễu nhưng không thấy tiến triễn. Cứ như vậy tôi ra ra vào vào bệnh viện hai năm liền, thấy cục này xẹp nhưng cục kia lại lên nên tôi nản buông xuôi và không muốn đến điều trị nữa. Tôi tiếp tục chung sống với mụn, với tình cảm đơn phương cậu bạn học. Mãi đến năm tôi 18 tuổi, tôi đậu đại học rồi mỗi đứa một nơi. May mắn thay, khi lên đại học tôi tình cờ gặp một chị chuyên làm mỹ phẩm handmade và được chị hướng dẫn cách vệ sinh cũng như cách chăm sóc da mụn đúng cách. Da tôi bắt đầu cải thiện đáng kể, sau một năm tích cực chăm sóc da tôi cải thiện gần như 87%, mặt tôi bấy giờ chỉ còn sẹo và thâm. Đến tôi cũng không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay. Không biết có phải do tôi hợp với mỹ phẩm thiên nhiên hay không hay đó là điều kỳ diệu? Đó cũng là cơ duyên đưa tôi đến với mỹ phẩm handmade, tôi bắt đầu tìm tòi, nghiên cứu, vừa học vừa làm. Mới đầu tôi cũng chỉ muốn học để phục vụ nhu cầu của bản thân, nhưng sau đó dần dần tôi làm cho bạn, cho người thân rồi được giới thiệu vì chất lượng tốt, giá thành rẻ. Tôi mừng khi đã tạo được thương hiệu riêng cho bản thân.
Tôi nhớ như in cái ngày ấy, ngày hè năm thứ 2 đại học. Cuối cùng thì hè cũng đến, tôi ngay lập tức đón xe từ thành phố về nhà, chiều tôi lại lôi diều ra cùng nhỏ em ra đồng thả. Hôm đó, giữa cánh đồng, tôi chạm mặt cậu bạn cùng lớp mà mình từng thích. Cảm giác vẫn vậy, vẫn hồi hộp, mặt đỏ ửng. Cậu ta như đứng hình trước sự thay đổi của tôi và cũng phải 5 phút sau cậu ta mới định thần và nhớ ra tôi. Cậu ta lắp bắp: “Thanh…… Thanh mụn, có phải là cậu không Thanh mụn?”. Mình ngại tía tai, đỏ tóc, giận quá không nói một lời cứ thế quay lưng đi một mạch. Tối đó về mình nhận được một tin nhắn, từ số điện thoại đã lưu từ rất rất lâu nhưng chẳng bao giờ dám gọi với cái tên “BẠCH MÔ. Tôi thật không tin nỗi lạ có ngày được nhắn tin với cậu ta, tôi sướng muốn điên lên, cậu ấy hẹn tôi đi uống cafe vào sáng mai đấy. Điều mà tôi mơ ước bấy lâu. Và cứ như vậy…. chúng tôi yêu nhau. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã đưa tôi đến với mỹ phẩm handmade để tôi mới có được tình yêu đích thực của mình. Vì vậy mà không lúc nào trong lòng tôi nguôi ngoai tình yêu, niềm đam mê với mỹ phẩm handmade. Tôi nguyện giành cả cuộc đời mình để sáng tạo, phát huy tinh túy và tính ưu việt của mỹ phẩm handmade cho thế giới biết đến… Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của mình.
Tác giả:
Phạm Thị Thanh Thanh 💋 💋 💋
Hãy kể cho “ Những người khác” nghe chính câu chuyện của bạn về mỹ phẩm. Để bạn tự hào- tự hào với chính mình đã dám đánh đổi được mất bao nhiêu để có “ cơ ngơi” như bây giờ.
Cách thức gửi bài dự thi:
|
Vĩ thanh: Bài viết cũng là câu chuyện cuối cùng mà 3C muốn gửi gắm đến tất cả mọi người, tình yêu như vậy đó, nó chợt đến lúc nào không ai hay để rồi chúng ta chợt nhận ra rằng để có một tình yêu đích thực đến với mình hãy tập yêu bản thân mình trước, chúc cho cho 2 tình yêu sẽ mãi cháy mãi trong lòng – tình yêu đôi lứa và tình yêu với mỹ phẩm handmade.
Thông tin: Nhà máy gia công mỹ phẩm 3C