Bài dự thi số 12: Tình yêu Son- Đứa con hy vọng
Em là một cô gái không được trọn vẹn trên khuôn mặt khi sinh ra. Khi vừa mới lọt lòng, em đã mang trên mình hai chữ khuyết tật, và những vết sẹo dài trên môi vì phải trãi qua nhiều lần phẫu thuật cho em được một gương mặt lành lặn như bao đứa trẻ khác. Gia đình em cũng khá khó khăn, ốm đau triền miên. Người ngoài nhìn em chỉ sợ em không sống nỗi. Trời thương, em lớn lên từng ngày, khỏe mạnh hơn, cao lớn hơn. Rồi cho đến một ngày, em chợt nhận ra mình khác họ. Dù em chẳng cần hỏi ai. “ Vì sao con lại khác mọi người? Vì sao con không giống bạn bè ? Vì sao tụi nó trêu chọc con là …” . Rồi em bắt đầu những ngày tháng mặc cảm, tự ti, xấu hổ về bản thân. Em không dám nói chuyện với người lạ. Em né tránh ánh nhìn của họ. Vì em sợ. Cảm giác đó. Cái cảm giác người ta tò mò về mình. Nhìn mình với ánh mắt soi mói. Em chỉ buồn. Rồi khóc. Rồi tự hỏi tại sao. Tại sao em lại sinh ra trên cõi đời này. Tại sao em lại được sinh ra mà lại bị khiếm khuyết. Nhiều lúc tưởng như em đã bị chìm vào tuyệt vọng, vào nỗi đau chỉ một mình mình mới hiểu. Mỗi giây phút em lớn lên thêm, em vẫn không sao quên mình là một cái dấu chấm hỏi của cuộc sống. Em chưa bao giờ nghĩ mình đẹp. Dù nhìn trong gương em vẫn thấy mình lạc lõng và cô độc. Em thích ở một mình. Em thích làm việc một mình. Em lao vào vòng xoáy của nỗi mặc cảm vô cùng. Chắc em không thể thoát ra. Cho đến một ngày.
Em là Trinh. Em dám tự tin hơn khi tiếp xúc với người khác. Không còn cô bé hay che mặt đi. Không còn cúi mặt lúc nói chuyện như khi xưa. Em đã cười rất hạnh phúc khi nhìn vào gương. Em đã tìm thấy cho mình một tình yêu vĩnh cữu. Một việc khiến em không còn thời gian để phải ngồi buồn rầu. EM YÊU SON.
Năm nay em hai mươi. Đã làm vợ, làm mẹ. Chắc chắn khi đọc tới đây, ai cũng phải có chút gì đó gọi là “ giật mình”. Em còn quá trẻ để phải bước chân ra xã hội mù mịt. Ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Em đã biết mình chẳng có đam mê gì với con đường đại học. Có lẽ vì em không có đủ khả năng. Em biết mình đam mê những việc mình phải làm bằng tay, thấy bằng mắt, ngửi bằng mũi. Nó có quá trù tượng không? Một năm, hai năm đã trôi qua. Bạn bè em vẫn còn miệt mài kinh sử. Em vẫn quyết tâm theo đuổi đến cùng. Em không có việc làm để kiếm thu nhập. Em phải dành dụm tiền bạc từng đồng để mua tã, mua sữa cho con. Nhưng em vẫn cố đeo đuổi con đường em đang đi. Để xem nó giang nan đến nhường nào.
Em có những hai đứa con. Một đứa bằng xương, bằng máu em sinh ra. Một đứa em tạo ra từ lòng đam mê, nhiệt huyết. Em nuôi lớn bằng niềm tin và hi vọng. Em gieo vào cuộc sống của “ Đứa trẻ”, nào là những gam màu lấp lánh. Nào là vị ngọt thơm béo bùi của tinh hoa thiên nhiên mà trời đất ban cho. Những Thỏi Son đặc biệt. Em yêu chúng. Em đã trãi qua những tháng ngày chập chững chào đời của chúng. Mới những ngày đầu. Em chỉ cho chúng – những đứa trẻ bóng bảy, nào là sáp ong, nào là dầu dừa, nào là olive. Em hăng say tạo ra chúng. Dù có ít người yêu quí thương tình mà mang chúng về nhà làm kẻ bầu bạn. Em cũng vẫn vui tươi. Như những ông bố bà mẹ gã con gái về nhà chồng. Chúng phải làm dâu trăm họ. Họ vui thì cho nó được “ Thoa” mỗi ngày. Còn họ không vừa tai gai mắt thì bị vứt ở cái xó xỉnh nào không chừng. Ôi! Khó lắm. Nhưng cũng được Trời Phật thương. Cũng trọn nghĩa đôi đường. Rồi Chúng lớn hơn biết điệu đà hơn. Biết mang cho mình màu son lộng lẫy. Đứa nào ngoan thì được xinh đẹp. Nhiều người ngợi khen. Đứa nào cứng đầu thì có trầy da tróc vảy cũng chẳng được tí màu nào. Lắm khi trời nóng. Chúng mệt là mình cũng mệt. Nào là chảy ra. Nào là khô quéo như keo hồ dán giấy. Nào thì màu mè thoa lên nhem nhuốt như một con dở hơi ngồi khóc bù lu bù loa. Nào thì nãn. Nào thì cũng định từ bỏ. Nhưng lại một lần nữa nếu như không muốn phải lập lại từ Trời Phật thương thì phải nói là mình may mắn. Cũng có người động viên, an ủi, ủng hộ bằng việc mua Son và những câu khen ngợi dễ thương. Dù em biết mình làm chưa hay, chưa giỏi, chưa đẹp. Nhưng đó là tâm huyết của cả một hành trình đầy gian khổ.
Đến ngày hôm nay, nhờ được nhiều người giúp đỡ và từ số tiền ít ỏi chỉ bắt đầu với bốn mươi cây son dưỡng đơn giản nhất địa cầu. Dù ngày hôm nay em vẫn chưa kiếm lời để đủ xoay xở cuộc sống. Nhưng nếu như có được bao nhiêu tiền thì ngoài dành dụm mua tã, mua sữa cho con thì em dồn vào niềm ước ao lớn nhất cuộc đời mình.
Dù có bao nhiêu tiền thì em vẫn không thiết tha gì quần là áo lụa hay mỹ phẫm hàng hiệu đắt tiền. Em chỉ mong góp phần làm cho đứa con em tạo ra bằng cả giấc mơ của một đời người để biến chúng trở nên xinh đẹp hơn, hoàn mỹ hơn. Làm đẹp cho biết bao cô gái chưa được xinh, chưa được đẹp, chưa được tự tin. Có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc với tình yêu Son. Và em cũng xin cảm ơn những anh chị đã cho em kiến thức và cơ hội được yêu chính bản thân còn phần khiếm khuyết này. Và em cũng mong sao những đứa con Son này sẽ được gặp những người có lòng đam mê cháy bỏng hết mình với Tình Yêu Son.
Tác giả:
Tú Trinh 💋 💋
Hãy kể cho “ Những người khác” nghe chính câu chuyện của bạn về mỹ phẩm. Để bạn tự hào- tự hào với chính mình đã dám đánh đổi được mất bao nhiêu để có “ cơ ngơi” như bây giờ.
Cách thức gửi bài dự thi:
|
Thông tin nhà máy gia công mỹ phẩm 3c